“Ngồi một mình trong căn gác vắng, lẻ loi con nhớ về quê xa…”
(Lời con muốn nói – Sáng tác: Nhạc sĩ Lê Đức Hùng)
Bố mẹ xa nhớ!
Bài hát này con rất thích nghe nhưng chẳng khi nào dám hát trước mặt mọi người; bởi khi từng câu hát vang lên, lòng con khẽ ngậm ngùi, da diết nỗi nhớ quê nhà và người thân.
Hẳn bố mẹ ngạc nhiên lắm khi đọc được những dòng tâm sự của con vì rất ít khi con viết thư thăm hỏi gia đình. Giờ đây, con đang ngồi một mình trong căn gác vắng để viết chút tâm tình. Lá thư này thay cho lời con muốn nói. Nhớ lại những ngày đầu ở cộng đoàn 142, con phải chui vào phòng chú Sáu, đóng chặt cửa và dán tấm bảng “không phận sự miễn vào” ở bên ngoài, còn bên trong thì vừa biên thư thăm nhà vừa khóc; khóc thầm thế mà vẫn có anh em phát hiện ra. Đôi lần tự hỏi sao mình hay rơi nước mắt khi nghĩ về cha mẹ, con nhận ra có một điều sâu kín trong trái tim con: tình yêu dành cho cha mẹ đi kèm với những nỗi bận tâm.
“…Nhìn lại mình từ khi khôn lớn, con đã biết ơn cha nghĩa mẹ, nhưng sao lời than van chê trách, con lại nỡ nói với mẹ với cha? Còn lời yêu thương quý mến, sao con chẳng nói một lần nào, sao con cứ giấu ở trong lòng, để bây giờ con nuối tiếc ngồi đây…”
Bố mẹ ơi, thời gian sống xa quê nhà là lúc con yêu bố mẹ nhiều nhất. Chính lúc này đây, con nghiệm ra món quà vô giá mà Chúa ban tặng cho con chính là thời thơ ấu sống trong gia đình. Con vẫn nhớ những đêm cả nhà mình quây quần bên nhau trong căn phòng nhỏ ấm cúng; ngày ấy gia đình mình đông đủ, tiếng cười và hơi ấm làm vơi đi cái lạnh của tiết trời. Một thời gian sau, hai chị thay nhau xuống thành phố để học tập và làm việc; sao con cảm thấy Đàlạt có vẻ lạnh hơn và nhà mình dường như cũng lạnh hơn, bố mẹ nhỉ? Ở nhà còn mỗi “cậu ấm” lại chẳng chăm lo được gì cho bố mẹ. Hồi ấy, mỗi khi bố mẹ bảo làm việc nhà, con hay khó chịu trong lòng vì nghĩ rằng: việc của con lúc bấy giờ chỉ là học và học để chuẩn bị thi cuối cấp. Nghĩ lại, con buồn và ân hận làm sao. Bây giờ, muốn chăm sóc cho bố mẹ thường xuyên cũng không được nữa rồi.
Làm sao con quên được mỗi buổi sớm lạnh lẽo, cơn mưa ngoài trời vẫn nặng hạt rơi. Khoảng 3h30, bố mẹ thức dậy chuẩn bị bữa sáng, chở con đi học thêm, rồi lặn lội đội mưa lên đón con qua trường học chính. Bố còn nhắc mẹ làm bếp khẽ thôi để con được ngủ ngon thêm ít phút. Con vẫn nhớ mùa thi qua với những đêm dài mẹ mỏi mắt cùng con, mẹ vẫn ngồi yên khi con vừa chợp mắt, vẫn nhọc nhằn lo lắng chuyện ngày mai. Nghe tin đậu đại học, thế là đến lượt con cũng phải lên đường. Con vẫn nhớ đôi hàng lệ khẽ nhòa trên đôi má mẹ khi cầm giấy báo trúng tuyển trên tay, con chẳng hiểu tại sao mẹ khóc. Hôm nay, con hiểu ra giọt nước mắt ngày ấy chất chứa bao ưu tư, lo lắng và hy vọng chứ chẳng đơn thuần vì phải xa con.
Một thoáng nghĩ về hạnh phúc gia đình... Con còn nhớ những lần bố mẹ “chiến tranh”; ba chị em con buồn lắm chứ, mặc cảm lắm chứ mà không dám nói ra, chỉ biết ôm nhau mà khóc. Con vội than trách, kêu la: “Chúa ở đâu rồi?”. Nhưng rồi tình yêu cũng làm vơi đi bao giận hờn; bố mẹ đã làm hòa với nhau, đã cho con kinh nghiệm về ‘tình yêu tha thứ’. Cho đến bây giờ con vẫn thầm tạ ơn Chúa khi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.
Một thoáng nghĩ về những công lao… Con tự hỏi ngày xưa bố mẹ đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, khó nhọc để cho từng đứa chúng con giờ đây không phải thua kém bạn bè. Những điều ấy bố mẹ chẳng khi nao kể, nhưng tấm lưng còm cõi của bố và những đốm đồi mồi trên da mẹ đã nói lên tất cả. Ngày còn bé, con hay dõi mắt nhìn bố mẹ từ phía trước để quan sát nụ cười rạng rỡ trên môi. Thế mà nay, mỗi lần về thăm nhà, tự bao giờ con đã quen lặng nhìn bố mẹ từ phía sau để quan sát xem tấm lưng gầy đã còng hơn bao nhiêu, đôi chân trần đã khô nứt thế nào sau những tháng ngày vất vả. Bố mẹ không chỉ hy sinh tuổi trẻ mà còn quên cả cuộc đời vì tương lai của chúng con. Bố mẹ không chỉ nuôi chúng con bằng miếng cơm, manh áo nhưng bằng tất cả những gì có thể cho đi. Chừng ấy thôi đã giúp chúng con có thêm tự tin và sức mạnh vào đời, tự tin đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Con cảm ơn bố mẹ!
“Lời con muốn nói: cha ơi, con yêu cha biết bao!
Lời con muốn nói: mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm, nhiều lắm mẹ ơi!
Dòng sông thời gian vô tình trôi mãi, lòng người nơi xa vẫn dừng chân đứng lại…
Con muốn nói với trót cả tâm tình,
con muốn nói bằng trọn trái tim mình…”